Ông Thành Danh nạt vợ: - Một lũ khùng đang
nghĩ cách tống tiền
bằng biện pháp vu oan
giá họa cho người khác
hả? Song Tuyền đã nhanh
nhảu đọc "bản cáo
trạng" thứ hai: - Nếu ông cho vụ án hai
mươi năm đã cũ rồi thì
còn chuyện mới đây.
Ông nghĩ sao về lời tố
cáo của con ông? Không nao núng, ông
Thành Danh nói: - Bọn chúng mày không
có đủ tư cách để thẩm
tra tao điều gì cả. Bà Thành Danh đang
khuỵu trên nền gạch từ
nãy giờ vụt ngẩng mặt
lên: - Thế còn tôi thì sao?...
Có đủ tư cách để hỏi ông
về thằng con trai của tôi
không? Trong lúc ông Thàng
Danh lúng túng thì bà
rời chỗ bước lại gần
túm ngực áo ông giật
mạnh. Nỗi đau đớn của
người mẹ mất con trút cả ra: - Ông nói đi! Có phải ông
đã giết chết con tôi
không? Dù biết khó lòng mà
chối được, ông Thành
Danh vẫn không chịu
nhìn nhận: - Đừng gieo tiếng ác cho
tôi chứ. Chẳng phải bà
đã từng thấy tôi đối xử
tốt với nó trong suốt
bao nhiêu năm trời đó
sao? - Tình cảm của ông là sự
giả dối chứ không hề
thật lòng. Chừng nào
ông trả nó lại cho tôi thì
tôi mới tin ông được. -
Bà Thành Danh gào lên. Ông Thành Danh dang
hai bàn tay phân bua: - Tôi biết tìm nó ở đâu
được chứ? - Tự ông biết ông đừng
có vờ vĩnh... Tới đây, ông Thành
Danh bỗng hạ giọng
tình cảm: - Kìa, mình... chẳng lẽ
bấy nhiêu năm chung
sống mình không coi tôi
là chồng của mình ư?
Tôi đã từng thương yêu
mình và các con chân thật mà... Gương mặt của bà
Thành Danh đẫm lệ giận
dữ: - Phải, ông thương yêu
tôi nhiều lắm, nhiều đến
nỗi ông đã hành hạ tôi
như thế này đây. Nói chưa dứt câu, bà
Thành Danh nhanh tay
vạch những khoảng da
thịt bầm tím của mình
làm bằng chứng trước
mọi người. Bà nhìn ông Thành Danh bằng sự
căm thù: - Chắc ông không ngờ
rằng tôi đã thoát ra khỏi
cái nơi ông cầm tù tôi
chứ? Ông Thành Danh trơ
tráo: - Mình nói gì nặng lời
vậy? Tôi chỉ muốn mình
được bảo đảm an toàn
thôi mà. - Hừ... miệng lưỡi của
một con mãng xà.
Chẳng qua ông chưa
dám giết thêm một
mạng người nữa thôi. Đôi co tới đây ông
Thành Danh tự kết thúc
câu chuyện bằng cách
vung mạnh cánh tay lên.
Nhưng ông chưa kịp
giáng xuống thì đã bị Sinh và một công nhân
nữa giữ chặt: - Ông đã để lộ bản chất
của mình rồi đó! Ông Thành Danh gầm
lên: - Buông ra mau, kẻo tao
ra lệnh cho người của
tao đánh chết bọn mày
bây giờ! - Người của ông có đông
bằng số anh em công
nhân đang hiện diện ở
đây không? - Đồ phản chủ. - Ông cần phải điều
chỉnh lại lời nói của
mình kẻo chúng tôi
không để yên cho ông
đâu. Những công nhân cũng
ào đến và la lên: - Chúng tôi làm việc cho
ông bằng sức lao động
để lấy tiền chứ không
phải làm nô lệ, chấp
nhận cả những điều xấu
xa tồi tệ. Sinh hất mặt: - Bây giờ ông hãy thú
nhận tội lỗi của mình đi.
May ra sự thành khẩn
của ông còn có thể cứu
vãn được. Chẳng thể chờ được lâu,
bà Thành Danh bèn lên
tiếng yêu cầu: - Xin mọi người hây
giúp tôi. Theo như lời
hai đứa nhỏ nói thì...
căn phòng này... căn
phòng này. - Lời bà
Thành Danh uất nghẹn không thể nói tiếp
được, nhưng tất cả đã
hiểu ý. Khoảng hơn chục
thanh niên trai tráng
của đồn điền trà chạy đi
tìm cuốc và xà beng đem tới trước sự hoảng
hốt của ông Thành
Danh. - Bọn mày làm cái quái
gì vậy? Sinh nhấn mạnh: - Khai quật căn phòng
này đề tìm đứa trẻ bị
mất tích! - Bọn mày quả là
khùng... - Để xem bọn khùng này
có được việc hay không? Rồi anh phất tay như ra
hiệu: - Đào xới lên đi các bạn. Ông Thành Danh vùng
vẫy: - Muốn đào gì thì đào
nhưng phải bỏ tao ra... - Ông định trốn hả?
Không kịp đâu, chính
quyền địa phương sắp
sửa có mặt để chứng
kiến rồi. Nào, ông hãy
ngồi lên chiếc ghế kia mà coi mọi người làm
việc. Hình ảnh Tải ảnh Bị đẩy vào giữa một
vòng vây người dày đặc,
ông Thành Danh nghe
lòng nao núng tận cùng.
Ông tự hỏi chẳng lẽ số
phận ông kết thúc ở chỗ này? Mà lại kết thúc
trong tay bọn công
nhân mới là nhục nhã
chứ! Không... Thành
Danh không thể nào bị
hạ gục một cách dễ dàng như vậy. Chỉ tại
hai đứa con gái khốn
kiếp của ông đã không
chịu câm vĩnh viễn, hay
tại ả đàn bà mà ông
chiếm được sau khi đã hạ thủ thằng anh trai?
Thành Đạt ơi! Sao cái
mạng của anh lớn quá
vậy? Độ cao của ngọn
đèo Prenn không làm
cho anh tan da nát thịt được, để hôm nay anh
có cơ hội về đây tố cáo
lại tôi sao? Không...
Thành Đạt... lẽ ra anh
phải chết quách đi. Anh
đâu có xứng đáng được hưởng mọi thứ trên đời
này như tôi, nên tôi
buộc phải loại trừ anh
chứ không hề có ác ý.
Thành Đạt... Anh hãy
biết nhường nhịn tôi một chút đi. Đừng đào
bới những gì đã thuộc
về dĩ vãng. Tôi có thể
trả cho anh người đàn
bà của anh ngày cũ,
nhưng... còn thằng con trai của anh thì... Dòng suy nghĩ, tính
toán của ông Thành
Danh bị gián đoạn bởi
tiếng nói của ai đó: - Chắc không có gì đâu.
Đã xới đất lên từng
này... Song Thành Danh chưa
kịp mừng thì nỗi lo khác
lại đến khi một trong
hai đứa con gái ông đưa
tay chỉ: - Hãy đào chỗ ngang bộ
ghế đó! Tuyền nghe mà giật
thót cả người. Phải
chăng nơi đây thật sự
đã xảy ra án mạng, và
bên dưới nền gạch kiên
cố kia là một cái xác người? Nếu đúng như
vậy thì bấy lâu nay chị
em cô đã sống chung
cùng người chết. Ôi,
khủng khiếp! Hèn chi đã
bao đêm cô phải nghe những tiếng mở cửa
chẳng bình thường. Và
trông thấy những hiện
tượng tưởng thật mà
như giả tưởng, có mà
lại không. - Đây rồi...! Không hiểu người nào
reo lên mà bao nhiêu
cặp mắt hiếu kỳ cùng đổ
xô vào một chỗ. Những
nhát cuốc bập xuống rồi
nẩy lên hất văng mấy khúc xương chân nằm
trơ trên mặt đất. Ồ... à... tiếng xuýt xoa
trỗi lên cùng lời bàn
luận lẫn giả thuyết tạo
âm thanh ồn ào như cái
chợ. Sinh và Tuyền phải
ra sức giữ trật tự cho đến lúc bộ hài cốt bên
dưới được nhặt nhạnh
đưa lên đầy đủ. Mặt ông
Thành Danh lúc này xám
ngắt như màu chì, cúi
gằm mặt xuống không dám ngẩng nhìn ai. Bà
Thành Danh vừa trông
thấy bộ xương của con
trai liền ngất xỉu trong
tay chị em Tuyền. Riêng
ông Thành Đạt thì có lẽ sức chịu đựng mạnh mẽ
hơn, ông đứng chết lặng
một hồi lâu, nghe nỗi
đau lan tràn khắp thân
thể. Vậy là giọt máu duy
nhất của ông cũng không còn lưu lại trên
dương thế. Nó đã bị
người chú ruột giết chết
rồi vùi xác dưới lòng
đất lạnh từ lâu. Thế mà
bấy lâu ông vẫn hy vọng có ngày cha con gặp lại
nhau. Để ông có cơ hội
cưới con dâu và được
nghe đứa cháu nội đầu
tiên bập bẹ gọi hai tiếng
"ông ơi". Nhưng bây giờ thì niềm hy vọng đã vụt
tan rồi. Ôi, tại sao ông
trời lại bất công như
vậy chứ? Ông chỉ có mỗi
một đứa con thôi, song
ông không thể bảo vệ cho nó được, để nó bị
người ta giết, để nó
biến thành bộ hài cốt
thế này! Sau những giây
phút đau khổ tột