cùng là
tiếng khóc vỡ ra. Ông Thành Đạt nức nở như
con nít làm ai nấy đang
chứng kiến đều động
lòng quay đi. Rồi tiếp
theo sự yếu đuối là nỗi
căm thù ngùn ngụt bốc lên. Ông đã sấn tới bên
người em, dùng đôi
cánh tay tật nguyền
thụi mạnh vào ngực,
vào mặt, khiến ông
Thành Danh phải liên tục chống đỡ. Ông Thành Đạt gầm lên
tựa con thú bị thương: - Thành Danh ơi...! Tao
không ngờ mày quá
táng tận lương tâm.
Ngay một đứa trẻ con
mà mày cũng dám giết
để trừ hậu hoạn. Vậy thì tao sẽ không nương tay
với mày nữa! Mày sẽ
phải trả giá mọi hành
động của mày đã gây
cho tao và con tao. Rồi những lời xầm xì,
cười chê của mọi người
tiếp theo: - Là anh em ruột sao có
thể hại nhau đến dường
này? - Đúng là quỷ vương
đầu thai lên trần gian
rồi... - Người như thế ai mà
dám gần gũi hay cộng
tác làm ăn nữa. Chỉ bắn
bỏ... * * * Dẫu đau thương dồn
nén thế nào thì sự thật
vẫn phải đối đầu. Ông
Thành Đạt lo cải táng
hài cốt con trai xong,
bèn tỏ ý định từ giã: - Tố Lan à, có lẽ thu xếp
xong mọi chuyện tôi sẽ
đi xa... Bà Thành Danh gầy hẳn
đi, đôi mắt trũng sâu
buồn bã: - Anh không thương hại
đời em một chút nào
sao? Ông Thành Đạt nghe tim
mình đau nhói. Ông
không biết phải diễn tả
tình cảm như thế nào
trước ngườl xưa. Tại
sao lại dùng chữ "thương hại" ở đây?
Chuyện xảy ra nào do lỗicủa ông hoặc Tố Lan,
vậy mà khi gặp lại
người nào cũng như
đánh mất chính mình: - Thành Đạt... Anh nên ở
lại đây vì mọi thứ là của
anh. - Tiền bạc, của cải thì có
nghĩa gì đâu. Sự trở về
của tôi chỉ là vì đứa con,
nhưng rất tiếc... nó đã
không còn... Khóe mắt bà Thành
Danh ngân ngấn nước: - Mất núm ruột của
mình em cũng đau xót
lắm. Em biết mình có lỗi
vì đã... Ông Thành Đạt ngắt lời
bà: - Trời không cho ta
hưởng hạnh phúc thì
đành vậy Tố Lan à. Dẫu
trách em mọi việc cũng
không thể thay đổi
được. Chi bằng ta phải chấp nhận nó... - Nhưng em không
muốn anh lại tiếp tục ra
đi. Hãy ở lại đi Thành
Đạt... Em van anh! Tiếp theo lời thỉnh cầu
là những dòng lệ tuôn
tràn, bà Thành Danh gục
đầu trên vai người
chồng cũ thổn thức
khiến trái tim đầy thương tích của ông
thêm một phen nhức
buốt. Ông như bị mềm
lòng: - Đừng khóc nữa Tố Lan
ơi. Dù sao thì thời gian
chung sống giữa em và
Thành Danh cũng lâu dài
hơn. Tuy nó là một kẻ
dã tâm, nhưng em cũng không nên bỏ rơi nó vào
lúc này. Hiện giờ ở trong
tù rất có thể nó biết ăn
năn và đang mong chờ
em... Nghe vậy, bà Thành
Danh cười chua xót: - Anh có quá nhiều lòng
nhân ái. Thành Danh
không phải là kẻ dễ bị
khuất phục đâu. Sống
với hắn bấy lâu, em đã
hiểu rõ về hắn hơn cả anh. Nếu bây giờ thoát
ra được khỏi tù thì rất
có thể Thành Danh sẽ
làm hại nhiều người
phải lao đao, khốn khổ
đó. Thành Đạt... Anh đừng quan tâm tới hắn
nữa. Cứ mặc kệ hắn với
pháp luật xét xử. - Em sẽ không đau lòng
nếu như Thành Danh
lãnh mức án cao nhất
chứ? Người phụ nữ nuốt
nước bọt một cách khó
khăn: - Anh thử em làm chi.
Sự lừa dối không thể
giữ được bất cứ điều gì
dù có là tình cảm. Gần
hai chục năm sống với
Thành Danh, chưa bao giờ em cảm thấy mình
yêu và được yêu. Giọng ông Thành Đạt
chùng hẳn xuống: - Tội nghiệp cho em
quá! - Sự thương hại của anh
chỉ làm em tủi thân
thêm mà thôi. - Tố Lan... Anh rất muốn
làm điều gì đó cho em... Người phụ nữ ôm chặt
lấy chồng: - Vậy thì anh hãy làm đi,
đừng nói suông Thành
Đạt ạ. - Chúng ta sẽ trở lại
những ngày tháng ban
đầu, em có đồng ý
không? Còn hai cháu
Diễm và Kiều, anh có
bổn phận phải chăm sóc. Hơn nữa, anh là bác
ruột của chúng khi cha
chúng đang trả giá
trong tù. Dù sao thì anh
cũng rất cần tình yêu
thương từ mọi phía. - Thành Đạt... Anll quả là
người đàn ông cao
thượng. Thành Danh
dẫu có chết đi nhiều lần
cũng không trả hết nợ
cho anh. Chuyện giữa hai người
tới đây thì Kiều, Diễm
từ bên ngoài vào. Chúng
có vẻ hối hả: - Má...! Chị Tuyền đang
định dọn đi kìa. Có cả
anh Sinh nữa. Nghe thấy vậy, ông
Thành Đạt vội kéo vợ: - Mau lên... suýt nữa thì
ta quên hai đứa này. Thế là bốn người cùng
rảo bước về hướng ngôi
nhà cũ, nơi đã chứa
đựng và xảy ra quá
nhiều điều. Còn cách
khoảng vài chục mét, họ trông thấy chị em Tuyền
và bà vú đang xách va ly
đi ra ngoài, phía sau có
cả Sinh. Ông Thành Đạt
là người lên tiếng trước: - Ai cho phép mấy đứa
dám tự tiện rời chỗ ở
của mình vậy? Nhỏ Tú giành đáp lại: - Một ngôi nhà đã từng
xảy ra án mạng và chôn
lấp xác chết thì tụi cháu
làm sao dám ở nữa chứ? Ông Thành Đạt bước tới: - Nhưng nó có làm hại gì
các cháu đâu. Vẫn ấm
cúng đấy chứ. Sinh càng trêu: - Có gì đáng sợ đâu.
Theo anh được biết thì
cậu Thành Đạt kia rất
đẹp trai... - Xí... đẹp trai mấy cũng
là ma, đâu có sánh vai
cùng em dạo phố được.
Mà cái anh chàng này
nghịch ngợm vô kể đấy.
Đêm nào cũng mở cửa ken két trêu ghẹo người
ta sợ đến sút mấy ký lô. Lời nhỏ Tú không nghĩ
không suy khiến Tuyền
e nó sẽ làm phật lòng
những người lớn. Cô vội
mắng: - Tú... nói năng đàng
hoàng chứ! Song ông Thành Đạt đã
bảo cô: - Cứ mặc kệ em nó.
Chúng đang ở tuổi hồn
nhiên mà. Rồi ông đẩy lưng hai chị
em Kiều, Diễm: - Các con hãy hòa đồng
với bạn đi. Tỏ ra vâng lời ông, Kiều
và Diễm tới giữ chân
nhỏ Tú bằng cách rủ: - Mình đi hái hoa kết lại
đeo cho cô dâu, chú rể
nhé. Tú ngơ ngác: - Nhưnn ở đây ai đóng
vai trò quan trọng ấy? Kiều chỉ vào hai người
lớn nhất, vui vẻ nói: - Đây một cặp. Diễm cũng không chịu
chậm trễ kéo tay Tuyền
đặt vào tay Sinh: - Đây một căp. Niềm vui vụt nhân đôi
trong ánh mắt mọi
người. Tú nhoẻn cười dí
dỏm: - Thế có nghĩa là ở đây
sắp sửa có đám cưới. Ông Thành Đạt liền nói: - Ta sẽ đứng chủ hôn
cho anh Sinh hỏi cưới
chị cháu, cháu có bằng
lòng không? Nhỏ Tú chớp mắt: - Cháu làm sao dám bảo
không ạ. Nhỏ Tú chợt quay qua
Sinh: - Anh Sinh... anh thật sự
muốn lấy chị Hai của em
sao? Nè, suy nghĩ cho kỹ
nghen. Sinh với tay ngắt đại
một chùm hoa dại mọc
ở trước sân trịnh trọng
trao cho cô trước những
tiếng vỗ tay tán thưởng
của mọi người: - Anh xin lỗi... đã làm
em sắp khóc. Anh thật
sự yêu và muốn cưới
em làm vợ. Tuyền bật cười để lộ hai
hàm răng trắng đều: - Khóc hồi nào. Anh quả
là vô duyên tệ! Chị em Diễm, Kiều nãy
giờ phải lúi húi ở chỗ
lùm hoa dại bỗng tiến
lại gần Tuyền và Sinh.
Trên tay hai cô bé là
một vòng hoa đủ màu sắc, chúng kéo hai anh
chị xuống rồi choàng
vào cổ: - Xin chúc mừng... cô
dâu, chú rể. Tuyền hốt hoảng khiếu
nại: - Chưa được. Các em
phải chúc mừng mẹ của
các em và bác Thành Đạt
kìa. Nhưng hai người lớn đã
nhìn nhau bẽn lẽn: - Chúng tôi già rồi,
không cần thiết phải
rườm rà vậy đâu. Ông Thành Đạt buông
một câu đầy ý nhị: - Nếu không có những
điều tồi tệ, thì ta biết
lấy gì so sánh những