Bà Duy Nghi một lần vào rừng, thấy cái bàn tay to bằng đá. Bàn tay rất đẹp. Bà Duy Nghi ướm bàn tay lên, ngắm nghía rất kỹ. Rồi tần ngần:
- Lạ nhỉ, sao lại có cái bàn tay ở giữa rừng như vầy? Bàn tay bằng đá... Bàn tay của người đàn ông... Chắc là có pho tượng đá đâu đây.
Bà định vứt đó nhưng không hiểu sao, lại cầm lấy và quay về nhà. Nửa đêm, bà ngắm bàn tay, thích thú:
- Một bàn tay khoẻ mạnh. Thế mà ta không nghĩ ra? Ta không có chồng, có bàn tay này, cũng an ủi cho ta...
Và bà đặt bàn tay lên bụng mình... Bà ngủ một giấc ngủ ngon lành. Bất chợt bà thấy có ai đó đang lần mò cơ thể mình. Bà rùng mình, định kêu lên. Nhưng người đó như có ma thuật, chạm đến đâu bà tê liệt đến đó, người bà đê mê. Khi người đó luồn vào chỗ kín bà lịm đi, không biết gì nữa. Mắt bà lim dim, bà có cảm giác như đang trên cõi cực lạc mà cả đời bà mới biết lần đầu. Khi tỉnh dậy, bà thấy quần áo xộc xệch cơ thể gần như loã lồ. Bà tự hỏi:
- Ai đã lần mò cơ thể mình nhỉ? Hay là mình tự tưởng tượng. Không phải, rõ ràng là có người đàn ông! Người đàn ông đó là ai?
Bà sực nhớ đến bàn tay. Nó vẫn nằm trên bụng bà. Bà cầm bàn tay, thủ thỉ:
- Có phải ngươi vừa làm gì ta phải không? Ta thích lắm. Dù sao ta cũng là phụ nữ, thích được vuốt ve, chiều chuộng, yêu thương...
Mặt bà đỏ rần, dù chẳng có ai thấy bà cả. Còn bàn tay bằng đá, thì đâu có biết gì mà trả lời! Bà tự nhủ:
- Sáng mai, ta sẽ đi tìm pho tượng đá xem sao, biết đâu sẽ thấy. Ta lắp bàn tay đó vào pho tượng...
Nghĩ vậy, bà ngủ ngon lành... Cái cảm giác thích được yêu đương khiến bà khoan khoái...
Sáng hôm sau, bà ra rừng. Nhà bà rất gần với khu rừng. Đảo mắt tìm kiếm pho tượng đá nhưng cả buổi, mà chả thấy gì cả. Bà tần ngần ra về. Bất chợt có tiếng gọi:
- Chị Duy Nghi! Sao vào rừng sớm thế?
Bà Duy Nghi quay lại. Thì ra là Loan Thục, bà cười:
- Thì cũng như mọi khi thôi, kiếm củi về nhà ấy mà...
Bà Loan Thục nhìn bà Duy Nghi, tủm tỉm:
- Chứ không phải chị hẹn hò tìm kiếm ai đó à?
Bà Duy Nghi đỏ mặt:
- Tôi già rồi, ba mươi còn gì, có ai để hẹn hò. Mà sao chị lại hỏi vậy?
Bà Loan Thục vui vẻ:
- Em thấy chị ngó hết tứ phía, vẻ mặt hồi hộp nên hỏi cho biết ấy mà. Nếu có ai, thì mừng cho chị! Mà nhìn chị hôm nay tươi tỉnh lạ, cứ như đang yêu ấy!
Bà Duy Nghi ngượng ngùng, vì bà Loan Thục đã đoán trúng ý nghĩ của mình. Cái cảm giác râm ran đêm qua lại hiện về. Nhưng bà kìm lại, thở dài:
- Tôi đâu có được ai yêu! Ba mươi năm mà vẫn cô độc. Đâu như chị, con đàn rồi, mà đẻ gì lắm thế chị Loan Thục?
Bà Loan Thục khoan khoái:
- Trời cho đẻ bao nhiêu thì đẻ, giàu con hơn giàu của mà chị! Mà mới có bốn đứa chứ bao nhiêu? Lão Tiến nhà em, lão ấy sức voi mà! Đêm nào cũng quần em tơi bời. Lão bắt em phải đẻ ít nhất là mười đứa, cho nó vui cửa vui nhà.
Giọng Loan Thục rổn rảng, kể chuyện bổ bả. Bà Duy Nghi tròn mắt:
- Khiếp! Những mười đứa cơ à? Tôi chỉ mong có một đứa con mà không có. Đúng là số trời.
Bà Loan Thục thân mật:
- Tại chị kén chọn quá thôi, chứ lão Qui, lão ấy khoái chị, mà chị có chịu đâu!
Bà Duy Nghi giãy nảy:
- Chị đừng có nói vậy, lão ấy đã có cháu đầy đàn rồi. Tôi về để hầu hạ con cháu lão à? Mà lão ấy suốt ngày say rượu.
Bà Loan Thục thở dài:
- Lão ấy chết vợ đã lâu, đang muốn kiếm vợ mới. Lão ấy có của, chị còn chê nỗi gì?
Bà Duy Nghi lắc đầu:
- Tôi thà ở vậy, chứ cái cảnh về làm vợ lão, tôi nghĩ mà phát khiếp.
Hai bà vừa trò chuyện, vừa ra khỏi rừng. Đến nhà bà Duy Nghi, họ chia tay nhau. Đã thấy ông Qui đến, ông cười cầu cạnh:
- Duy Nghi, sao em từ chối anh? Em có bằng lòng làm vợ anh không?
Bà Duy Nghi chép miệng:
- Em đâu dám chê anh, chỉ có điều, em ngại quá! Mấy dứa con anh hung dữ lắm. Chúng nó sợ em làm mất của cải của chúng. Mà thôi, anh đừng có gặp em nữa kẻo rồi sinh chuyện.
Ông Qui lầm bầm:
- Lũ con mất dạy. Chúng nó ích kỷ quá, không nghĩ gì về cha chúng cả.
Rồi nói với bà Duy Nghi:
- Anh sẽ chia của cho chúng rồi đón em về, em cứ yên tâm. Anh đi đây! - Rồi ông hầm hầm bước đi.
Bà Duy Nghi biết thế nào bên đó cũng xảy ra chuyện cãi vã om sòm. Nghĩ tới đám con ông Qui, bà cứ rợn cả gáy. Chúng đã hăm he bà nhiều lần.
* * *
Đêm đó, bà Duy Nghi ngắm nghía bàn tay đá, rồi thì thầm:
- Ta có bàn tay này làm bạn là được rồi. Dù sao cũng đỡ cô độc.
Bà lại đặt bàn tay lên bụng mình rồi bà chìm trong giấc ngủ. Bà lại thấy cái cảm giác ân ái như đêm qua. Bàn tay ai đó rờ rẫm mình.
Mắt bà lim dim. Lát sau, bàn tay êm ái đó, luồn xuống phía dưới, bà mở mắt ra, kinh hoàng: thì ra bàn tay đá. Mà sao bàn tay đá lại mềm như tay người thật, bàn tay làm bà đê mê. Bà chồm dậy, bàn tay phút chốc hoá đá.
Bà ôm bàn tay vào lòng, thổn thức:
- Có phải là ngươi yêu ta không? Ngươi đã cho ta cảm giác sung sướng. Hay ngươi làm chồng ta nhé?
Bàn tay đá ngọ nguậy, bà Duy Nghi đã hiểu. Bà thủ thỉ:
- Vậy là anh đã bằng lòng. Từ nay, em sẽ là vợ của anh. Em yêu anh.
Bàn tay vuốt ve bà trìu mến. Đêm đó bà Duy Nghi như thăng hoa, sảng khoái đến tận cùng.
* * *
Bà Loan Thục nhìn bà Duy Nghi, kinh ngạc:
- Chị Duy Nghi, dạo này trông chị đẫy đà, đầy đặn, nảy nở ra. Phải chăng lão Qui đã đến với chị?
Bà Duy Nghi thẹn thùng:
- Làm gì có chuyện đó. Em vẫn ở một mình.
Bà Loan Thục lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ, bà này như giấu mình chuyện gì? Rõ ràng là có hơi trai. Gái có hơi trai như thài lài gặp nước. Chắc hắn là thế rồi. Nhìn vẻ mặt phởn phơ, viên mãn là biết ngay...
Loan Thục hỏi:
- Chì hình như có bầu phải không?
Bà Duy Nghi đỏ mặt:
- Đâu có chuyện đó! Sao chị lại nói vậy?
Bà Loan Thục tò mò:
- Vì mông chị như nở ra, đầu vú chị thâm đen tức là chị đã có bầu rồi đó!
Bà Duy Nghi rợn người. Quả đúng như bà Loan Thục nói, bà Duy Nghi thấy thân hình mình khác hẳn. Nặng nề hơn, đầu vú thâm đen. Bà ấp úng:
- Vậy à? Em đâu có biết? Chị nói em mới rõ đó chứ!
Bà Loan Thục thân mật:
- Em là đàn bà, sanh đẻ nhiều lần, em biết mà! Thế sản phẩm của ai đó?
Bà Duy Nghi ngượng ngập:
- Em đâu có biết. Em nói thật đó.
Bà Loan Thục thông cảm:
- Ử, mà chị giấu cũng phải. Chị chỉ cần đứa con thôi mà. Em hiểu ý chị. Chị cũng lớn tuổi rồi. Có gì cần chị cứ kêu nghe!
Bà Duy Nghi cảm động, gật đầu. Bà Loan Thục đi rồi, bà Duy Nghi cứ thần người ra. Nỗi sợ hãi xen lẫn với niềm vui. Sợ vì không có chồng mà chửa, vui vì sắp được làm mẹ. Nhưng cũng băn khoăn: tại sao bàn tay chỉ âu yếm mình, mà mình lại có thai nhỉ? Thế là thế nào? Bà ôm bàn tay đá vào lòng, nức nở:
- Anh ơi, em có thai rồi. Anh có biết không? Mà anh chỉ là bàn tay đá, đâu có hiểu nỗi lòng em! Em sợ quá, không biết con của chúng ta ra sao? Nó có như người bình thường không? Và anh chỉ là bàn tay đá thôi mà... Nhưng anh lại là chồng của em. Em phải làm sao đây?
Bà cứ than thở mãi, nước mắt giàn giụa. Bàn tay đá không phản ứng gì cả.
Ít lâu sau, bà Duy Nghi đẻ ra một bàn tay. Bà kinh khiếp:
- Trời ơi, sao lại thế này. Một bàn tay! Ta đẻ ra quái thai rồi. Thật là khổ sở cho ta. Ta có làm điều gì ác đâu mà đẻ ra thứ gớm ghiếc như vậy. Dân làng biết được, họ sẽ đàm tiếu, dè bỉu, ta làm sao mà sống nổi. Ta phải chôn nó thôi!
Bà đào cái lỗ, định chôn bàn tay do bà đẻ ra. Nhưng hình như có ai ngăn cản bà lại. Bà chép miệng:
- Lẽ nào trời bắt ta phải nuôi bàn tay này? Thôi đành chịu vậy! Ta sẽ nuôi nó, dù gì cũng là con của ta.
Thế là bà để bàn tay trên giường, vuốt ve trìu mến. Dù sao cũng là máu mủ của bà. Bà giấu kín chuyện này, kể cả với bà Loan Thục.
Một đ