Có lẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất đôi khi cũng cảm nhận thấy những điều, những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một địa điểm xác định và vào thời điểm xác định, khi các thế lực vô hình nào đấy tồn tại quanh ta.
Có phải người chết mãi mãi rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống dương thế của chúng ta ? Lí giải sợi dây liên hệ là không tưởng, nhưng hồn ma người đã chết có đủ sức mạnh lởn vởn quanh ta, và có thể hiện hình làm cho chúng ta cảm thấy như bị bắt quả tang. Họ thường trở về có mục đích rõ ràng, để phù hộ ta hoặc đe doạ ta.
Vợ của Arthur Noakes có tính ghen tuông ảo giác. Số là chồng cô rất yếu đuối trước phụ nữ nên Edith ghen tuông đã phải chịu nhiều cay đắng, nhục nhã và những cơn đau tim hồi còn sống.
Trước lúc qua đời cô thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh phụ nữ và quan hệ chăn gối với họ, cô sẽ trở về ám ảnh để cho ông thậm chí không còn dám nhìn mặt bất cứ một người khác giới nào. Những gì chưa làm được trên đời cô hy vọng sẽ làm được từ cõi âm.
Arthur Noakes không thèm quan tâm tới lời đe doạ của người vợ quá cố, ông nhanh chóng lao vào tìm kiếm một người đàn bà hấp dẫn. Từ tâm khảm, Arthur nghĩ giờ đây ông đã là người tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống tự do đó cho cạn nhiệt huyết trong tim mình. Có lẽ ông sẽ cưới vợ nữa kia. Vợ chắc chắn có ích, nhưng còn nhiều thì giờ chán.
Là ông chủ cửa hàng vải và đồ tạp phẩm duy nhất ở thị trấn Sussex nhỏ bé, Arthur có khả năng lựa chọn rộng rãi trong số các bà, các cô khách hàng, thế nhưng hầu hết người đẹp đều dửng dưng với người đàn ông đã có vợ. Là người goá vợ nhưng đẹp mã, ông hy vọng có sự lựa chọn thoải mái hơn.
Chẳng bao lâu sau, con mắt lang thang của ông chú ý đến một quả phụ trẻ thường xuyên đến cửa hàng mua đăngten và dải lụa, dường như cảnh sống góa bụa không hề làm mất nét đẹp tự nhiên và tình yêu cuộc sống của cô. Dẫu sao, khi Arthur tìm cách lại gần thì cô ta có tỏ ra hơi lưỡng lự, tuy đôi mắt xanh đẹp tuyệt thì biểu lộ lời thúc giục cứ tiếp tục đi.
"Ông Noakes, việc ông tìm kiếm người đàn bà khác trong khi người vợ tội nghiệp của ông còn chưa kịp lạnh dưới mồ có vội vã quá không đấy ?"
Arthur rùng mình lưỡng lự nhưng sự nóng lòng sở hữu người đẹp đoan trang giả tạo này nhanh chóng xâm chiếm lòng ông. Ông cũng nhận ra cô Mabel, vốn sinh ra trong một gia đình nghèo túng điển hình, đơn giản là đang đắn đo trước danh tiết của mình.
"Thưa cô yêu quý, mọi việc diễn ra như thể tôi đã yêu cô từ lâu lắm rồi và tôi không thể giữ kín tình cảm của tôi đối với cô mà không nói cho cô biết được. Nếu cô ngại đi ngoài phố bên cạnh tôi - và tôi đánh giá cao sự dè dặt đó - sao chúng ta không thể hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó ngoài thị trấn để không ai bắt gặp chúng ta được ?"
Đôi mắt Mabel lúc này đang ngắm vẻ tao nhã của chính cô, đôi giày bấm khuy, chân phải đung đưa làm đỏm. Hy vọng của Arthur càng tăng khiến ông càng sốt ruột khi ông dán mắt vào hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi gò má và sự bẽn lẽn trong nụ cười của cô gái.
Cô gái ngước mắt nhìn ông. "Thế chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào mà không bị phát hiện ?". Cô giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy.
Arthur đã biết chỗ đó. Trước đây ông đã từng đến đấy. Sống giữa một cộng đồng nhỏ bé, sự bí mật đôi khi thật hữu ích để tiến hàng công việc riêng tư thành công. Ông kể với Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mơ mộng và cô đồng ý gặp ông tối hôm sau.
Đấy đúng là một địa điểm thơ mộng, lý tưởng cho những người yêu nhau, bên cạnh một chiếc cầu bắc ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người tình mới không để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông nhìn thấy cô gái qua cầu. Trước nay không mấy ai đi bộ qua đây cả, ngay cả vào những đêm hè mát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, làm tình mà không phải lo lắng bị quấy rầy.
Một tối Mabel đến muộn, Arthur mỗi lúc một sốt ruột liên tục nhìn lên cây cầu chập chờn ánh đèn pha ô tô. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ ? Có lẽ cô cố tình bắt ông chờ để khiến ông hăng hái hơn ? Có lẽ cô không đến được tối nay ? Vừa lúc ông định đi về thì thấy bóng cô vội vã băng qua cầu.
Chợt nghĩ hay là cho cô một bài học, ông nấp sau một gốc cây chờ đến tận khi cô tới chỗ hẹn hò quen thuộc, ông mới nhẹ nhàng lại gần và đột ngột ôm gọn eo lưng thon thả của cô gái.
Arthur chợt rùng mình. Dường như cô đã tan ra thành hư vô, đúng lúc đó cô quay mặt về phía ông. Kinh khủng quá - kinh khủng không tài nào tả được. Thay vì gương mặt tươi cười xinh đẹp, đôi mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông nhìn thấy gương mặt đã chết của vợ ông - trắng bệch như phấn, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí đang đe doạ ông làm ông hoảng hồn sợ hãi. Ông nhảy bật trở lại, thét lên khiếp đảm.
Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông. Ông bỗng nhớ lại lời nguyền bên giường chết của vợ và bỏ chạy thục mạng khỏi chỗ hẹn trên đôi chân run rẩy.
Lên đến chân cầu, chạy được quãng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình. Nhưng đó có phải cô gái goá trẻ đẹp hay hồn ma kinh khủng nọ mặc quần áo của Mabel ? Ông đợi trong nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn vận động quá sức không quen vừa qua, ông chưa bao giờ chạy nhanh như thế trong đời mình, và trong bóng tối nhập nhoà ông không dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần.
"Anh sốt ruột quá phải không anh yêu ?". Cô cười nhẹ nhàng, hai tay ôm choàng lấy cổ ông hôn lấy hôn để.
Ông thở phào nhẹ cả người bởi cơ thể cô gái có hơi ấm và ngửi thấy mùi nước hoa huệ quen thuộc cuả Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông lại nhớ đến mùi mộ người chết và ngón tay cảnh cáo của bóng ma vợ cũ.
"Có chuyện gì thế, anh Arthur ? Người anh run bắn lên kìa. Anh giận em đến muộn phải không ? Hay cái gì đó nhảy chồm vào anh từ sau bụi rậm ?".
Arthur cố lùi người ra xa và tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ của cô gái. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn.
"Em xin lỗi đã đến muộn, Arthur. Bà mẹ nuôi em tới thăm em nên em không thể nào bỏ bà ở lại được. Nhưng có gì đâu, giờ em đã ở đây rồi. Đến chỗ chúng ta vẫn ngồi đi rồi em sẽ kể cho".
Cử chỉ của cô đầy quyến rũ, cô âu yếm ông mà nếu như ngày thường hẳn đã làm máu trong người ông sôi lên rồi. Nhưng tối nay, ông run rẩy sợ hãi với ý nghĩ trở lại nơi đã gặp người vợ quá cố của ông vừa hiện về đe doạ. Ông thích nơi công cộng vui vẻ, giải trí và nhất là vài giọt Scotch giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa qua.
Nhưng Mabel khăng khăng từ chối đến bất cứ nơi công cộng nào với ông và khi ông nhất định không thay đổi ý kiến thì cô nói rằng ông không còn yêu cô nữa. "Nếu anh tới những nơi đó, anh sẽ tìm được bọn đàn bà cũng chỉ chăm chăm tới đó để tìm bạn tình, Arthur Noakes ạ".
Arthur phân bua giải thích rằng ông vẫn yêu cô, nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp, cảnh cáo nếu ông bỏ cô đi đến chỗ đó bây giờ thì cô sẽ không thèm gặp ông nữa, bởi như thế có nghĩa là tình yêu và sự âu yếm của cô không còn là nỗi khát khao và cần thiết đối với ông; thế thì quan hệ của họ nên chấm dứt từ đây.
Nhưng Arthur vẫn còn run lắm. Mabel tỏ ra nhỏ nhen, vụn vặt và ông không tin là cô sẽ từ chối gặp nhau lần sau nếu được đề nghị. Có một việc ông chắc chắn nhất - ông sẽ không bao giờ dùng địa chỉ trữ tình đó bên bờ sông để làm nơi hò hẹn nữa.
Arthur đến phòng hoà nhạc một mình và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi động của âm nhạc, ông chỉ còn nghĩ sự việc vừa qua là sự tưởng tượng. Làm sao một người chết có thể hiện v