nụ cười ẩn hiện bên khoé mắt. Cô gái này thật thú vị. Một sự hứng thú không dễ dàng nhận ra ngay cả anh cũng ngỡ ngàng. Cảm giác này… trước đây chưa từng có.
“Chắc chắn không có, dù chỉ một chút.” Mới lạ.
Ngọc chột dạ, lắc đầu. “Không có.”
“Được thôi.” Cô ta thật sự làm anh đau đầu, đang nghĩ xem nên đối phó thế nào? Thì bỗng nghe thấy người đối diện lên tiếng.
“Không phải anh là bạn trai Ly sao? Đi quan tâm bạn của bạn gái mình thế làm gì?” Đây là chuyện làm cô tò mò nhất.
Anh sững sờ. Chuyện này rất nhiều người nghĩ thế? Nhưng anh không quan tâm giờ tại sao khi cô gái trước mắt cũng cho là như vậy? Anh lại để tâm, muốn giải thích đến thế!
“Cô ấy không phải bạn gái tôi.” Đại não còn đang đấu tranh tư tưởng thế mà anh lại không kìm được nói ra.
Thật ư? Cô cũng cho là thế! Nhưng: “Anh thích Quỳnh đúng không?”
Thích. Đúng anh thích cô ấy đến giờ vẫn thế! Nhưng không hiểu sao anh lại chưa bao giờ thừa nhận, trước giờ đều quan tâm đến cô ấy. Anh cũng không hiểu tình cảm của mình với cô ấy là gì nữa.
“Đó là bạn tôi.”
“Ồ! Anh thật tàn nhẫn, làm tan nát trái tim của cả hai người con gái rồi.” Cô cười giễu cợt.
Anh biết là còn có người ở đây nhưng anh cũng muốn nói rõ với họ.
Biết đã bị lộ. Ly và Mai cũng chả muốn tiếp tục nghe lén nữa. Ly cũng chỉ là không tìm thấy Long nghĩ rằng anh còn trên lớp nên đi xem không ngờ lại nghe được chuyện này.
“Em không cố ý, em chỉ… ”
“Anh biết.” Long lạnh lùng cắt ngang. “Em cũng nghe rồi đấy. Anh không thích em, em đừng bám theo anh nữa.”
“Anh nói gì? Không đâu anh thích em mà.” Ly nước mắt giàn giụa, túm chặt lấy tay Long như túm lấy một cọng rơm cứu mạng. “Anh nói dối đúng không?”
“Anh chưa bao giờ thích em.”
“Vậy sao anh lại để em theo anh lâu như thế?”
“Nếu hành động ấy của anh làm em hiểu lầm, thì anh xin lỗi. Tất cả là vì mẹ anh thôi.”
Ly buông tay Long ngồi xụp xuống đất. Cô biết, biết Long không yêu cô. Chỉ vì mẹ anh thích cô nên anh mới đồng ý cho cô bên cạnh. Nhưng anh chưa hề đồng ý điều gì với cô, toàn cô phải nghe anh. Cô đã cố gắng để anh không đẩy cô ra, cô cố gắng làm bạn với Quỳnh người cô ghét nhất. Cô đã rất cô gắng bỏ ngoài tai nhiều lời nói khó nghe của người khác. Quan trọng hơn cô đã tin anh cũng có chút tình cảm với cô. Nhưng bây giờ anh đã rời xa cô rồi. Tại sao? Ly gào khóc rồi cô ngước mắt lên nhìn Ngọc. Không phải tại con nhỏ đó nhiều chuyện thì Long cũng sẽ không nói ra. Đúng rồi, tất cả là lỗi của nó. Ly ngước đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ lên nhìn Ngọc, cô gào lên: “Là tại mày, không phải mày thì mọi chuyện đâu như vậy.”
Ngọc nhìn một màn như vậy diễn ra cô cũng thấy áy náy. Cô thật không ngờ mọi chuyện lại đến nước không thể cứu vãn.
Ly đứng dậy xông lên túm lấy tóc cô, gào lên: “Là tại mày, tao phải giết mày.” Vẻ hiền thục, đoan trang đã không còn thay vào đó là một gương mặt đáng sợ chỉ trực ăn tươi nuốt sống cô.
Mai cũng chạy đến giúp bạn.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, hất mạnh hai người đang túm tóc mình ra, quát: “Đừng đổ cho tôi, không phải tôi hỏi thì anh ta cũng sẽ nói. Cô nên cảm ơn vì sớm thoát khỏi cuộc tình này. Cô không nên vì một người không yêu mình mà phát điên như thế!”...
“Mày nói gì?” Ly lại định xông lên lần nữa. Thì nghe thấy một tiếng hét giận dữ.
“Dừng lại đi. Tôi thật đã nhìn nhầm cô rồi.”
Nói xong Long đi lên kéo tay Ngọc rời đi.
Ly nhìn Ngọc chằm chằm: “Cứ đợi đấy, tao không tha cho mày đâu.”
Và ở bên kia bức tường còn có thêm một đôi mắt đã chứng kiến toàn bộ. Đôi mắt ấy loé sáng một cái xong lại không nhìn ra cảm xúc gì nữa.
…
Ngọc để mặc Long kéo đi xuống tận sân trường. Long chỉ im lặng đưa cô ra đến giữa sân trường rồi buông tay.
“Này, sao anh không nói gì?”
“Nói gì?” Long vẫn giữ thái độ lạnh nhạt trả lời.
Nhìn thái độ của anh ta cô tức lắm. Ít nhất anh ta cũng phải nói gì chứ! Xin lỗi một câu thì chết à? Đây là lỗi của anh mà.
Cô hít một hơi thật sâu để kìm chế cảm xúc muốn đánh người.
“Anh không xin lỗi tôi sao? Tôi bị thế này là vì anh đấy.” Cô chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng.
Anh nhếch mép cười, hơi quay đầu liếc mắt về phía ban công lớp mình. Anh tiến lại gần ghé sát vào tai cô thì thầm: “Đừng… có… mơ.” Nói xong anh cười khẽ một tiếng rồi đi về phía hành lang.
Ngọc tức giận hét lên: “Anh… anh, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Trả lời cô là tiếng cười xa xa của Long kèm theo đó là câu nói đầy khiêu khích: “Tôi đợi cô.”
Thật tức mà, anh ta là ai chứ! Cô tức tối đi ra phía cổng trường liền nhìn thấy xe Audi R8 đen tuyền sang trọng đỗ ở gần đấy. Bao tức giận tan biến hết, cô vui vẻ chạy lại phía chiếc xe.
Một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40, đeo kính dâm ngồi ở ghế sau xe. Nhìn qua sẽ cảm thấy ông rất cương nghị và khó gần. Người đàn ông giơ tay trái lên xem đồng hồ ông không khỏi cảm thấy lo lắng: “Sao con bé giờ này còn chưa ra.”
Đứa con gái bảo bối ông yêu thương còn hơn mạng của mình. Ông luôn bảo vệ hết sức cho con bé, chăm sóc cho nó thật tốt… thay cho cả phần mẹ nó. Ông có lỗi với nó, con gái ông đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Ông không muốn nó phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
“Bố… bố.”
Một tiếng gọi thân quen làm ông vui vẻ, nét cương nghị đã biến mất, ông bỏ kính xuống mở cửa xe đi ra. Nhìn thấy con gái bảo bối đang tiến lại, ông mỉm cười vẻ yêu thương cưng chiều hiện rõ trên mặt. Ông vươn tay ra cho một bóng hình nhỏ bé lao thẳng vào lòng.
“Bố đến con, con vui lắm.” Ngọc không nén được vui mừng, bố cô thường rất bận vậy mà hôm nay còn đến tận đây.
“Ngày đầu con nhập trường bố phải đến đón chứ! Đi học thế nào rồi, đã quen chưa. Có ai bắt nạt con gái bố không?” Ông Hùng yêu thương xoa đầu con gái.
“Ai dám đụng đến con thì kẻ đó khổ. Bố yên tâm đi.” Ngọc cười cười, cô quyết định không nói chuyện xảy ra hôm nay không thì bố cô lại lo lắng.
“Nếu có ai bắt nạt con cứ nói, bố sẽ giúp con. Bố quyết không để con chịu bất cứ uỷ khuất nào.”
“Vâng.”
“Về nhà thôi con, hôm nay bố sẽ xuống bếp nấu đồ ăn cho con.”
“Dạ.” Bố cô tự tay vào bếp, cô hạnh phúc lắm. Đã rất lâu rồi kể từ khi mẹ bỏ đi cô không được ăn cơm bố nấu. Bố cô từ tay trắng lập nghiệp, trước đây bố đã từng chịu nhiều vất vả lắm. Nên từ nhỏ đã biết nấu nướng, đồ ăn do bố nấu thực rất ngon tuy không phải cao lương mĩ vị gì? Nhưng đối với cô thì chỉ cần có bố ở bên cho dù chỉ ăn cơm thừa canh cặn cô cũng vui. Cô suy nghĩ hơi xa rồi. Ha ha.
***
Sáng, Ngọc đang vui vẻ bước vào lớp. Cô cảm thấy là lạ, rõ ràng khi nãy cô nghe thấy mọi người đang xì xầm gì đó. Giờ thấy cô thì im liền. Một số bạn gái trong lớp còn nhìn cô vẻ thù địch một số khác thì nhìn ngưỡng mộ. Còn con trai thì nhìn cô đầy vẻ thích thú chờ xem kịch vui. Chuyện gì thế này, cô mới vào trường có đắc tội gì với họ sao? Nghĩ mãi cũng không ra, cô ỉu xìu đi về chỗ mình ở cuối lớp.
Mặc kệ bọn họ bàn tán cô lôi tai nghe ra đeo vào tai bật bài hát: “Beautiful in white của Shane Filan.” Một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, ấm áp. Cô thích những dòng nhạc thế này chứ không thích dòng nhạc sôi động như các bạn khác. Khi nghe cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hẳn bao nhiêu buồn phiền tan biến hết, thả hồn mình trôi theo âm nhạc, cô hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trước mắt.
Cả lớp đang bàn tán xôn xao:
“Nghe nói, vì con nhỏ Ngọc đó mà Ly bị Long đá.” Một cô gái lên tiếng.
“Chắc chắn không?” Cô gái khác hỏi đầy ngạc nhiên.
“Chắc, Hoa lớp 1