Nó bụm miệng lại để cậu bạn không nghe thấy tiếng cười thích chí. Phải, mỗi lần đầu óc hơi hâm hâm một tí là nó gọi cho hắn, hắn càm ràm một lúc rồi 5’ sau lại có mặt ở nhà nó, nghe nó tỉ tê đủ mọi chuyện, hắn là thế mà.
_Này, bây giờ định sao? Người cũ – người mới… rắc rối phết đấy!
_Bảo tôi làm sao thì tôi làm thế – Nó nhâm nhi cốc kem tươi vị socola thơm mát và nói mà chẳng thèm để ý đến thái độ của cậu bạn.
_Hừm. Vớ vẩn. Tự lo mà giải quyết đi chứ. Làm thế nào thì làm, đừng quá đáng đến nỗi tôi không nhận làm bạn nữa là được.
_Yêu cả hai nhé! Yêu cả hai được không? – Mắt nó sáng rỡ lên như khám phá ra điều thú vị nào đó. Và mặc dù cái âm thanh phát ra có vẻ tươi vui nhí nhảnh thì nó cũng cảm giác cổ họng mình đang nghẹn ứ, tim chợt thắt lại và lạnh người đến rùng mình. Bàn tay nó bấu chặt vào ly kem như thể sợ đánh rơi mất, mắt nhìn sang một hướng khác tránh ánh mắt của người đang ngồi đối diện.
_Đừng có tự dối lòng. Nhìn thấy bà thế này, tôi lo cho bà lắm đấy. Đồ ngốc.
_Hì, đùa đấy. Chẳng yêu ai hết. Không quay về với người cũ và cũng chẳng bước tiếp với người mới. Đơn giản nhỉ? Thế mà tôi không nghĩ ra.
Một cơn gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngõ nhỏ, cuốn những chiếc lá bàng rụng đỏ nơi góc quán kem, nó thấy trong lòng có một cảm giác nhẹ bẫng, không hẳn là hụt hẫng, không hẳn là mất mát, chỉ đơn giản là cảm xúc đang trôi, trôi thật nhẹ ra khỏi tầm tay với. Nó nháy mắt tinh nghịch, đút nốt thìa kem vào miệng , nuốt ực một cái và đánh tét một phát vào tay cậu bạn...
_Cớ sao lại phải yêu, nhỉ?
Hoàng hôn buông xuống mặt đất một rèm mây đủ sắc màu, nó đứng trên ban công và ngước nhìn những chậu hoa giấy. Cánh hoa giấy mỏng manh khẽ run nhẹ trong làn gió mang hơi lạnh, nó tinh nghịch bứt một cành hoa nhỏ, đưa tay lên cao và thả trôi cành hoa xuống dưới như thể đánh rơi khỏi tay một thứ hư vô nào đó – có thể là những tình cảm đang ngổn ngang không được định hình – có thể là những suy nghĩ mông lung về điều gì đó chưa xác định – có thể là một chút buồn vui vu vơ của cảm xúc được góp nhặt trong ngày…
Cánh hoa giấy mỏng manh bay giữa không trung, nó mỉm cười, thì thầm khe khẽ: