ông thể cắt nghĩa được sự vội vã này, nhưng rõ ràng là người tài xế chẳng hề lãng phi thời gian để đến được Borgo Prund. Tôi đã nói rằng con đường này vào mùa hè thì tuyệt vời, nhưng nó chưa hề được chuẩn bị để đón những đợt tuyết mùa đông. Bởi những quan điểm khác nhau của những thế hệ đã lần lượt sinh sống trên vùng Carpathian, với những tập quán cổ xưa, họ đã không làm cho nó tốt hơn. Những người Hospadar cổ đã không sữa chữa chúng, người Thổ thì cho rằng chúng được sữa chữa chỉ để dành cho quân xâm lược, và khi chiến tranh ập đến vấn đề này đã thật sự trở nên nghiêm trọng.
Đằng sau những ngọn đồi xanh lá cây đặc sắc vùng Mittel Land nhô lên hay đổ xuống những cánh rừng từng bước tạo nên dãy Carpathian hùng vĩ. Chúng vươn lên từ bên phải và bên trái, rồi khi chiều xuống, mặt trời lặn vào giữa chúng, tỏa một thứ ánh sáng lộng lẫy tạo ra một vẻ đẹp huy hòang, màu xanh dương sâu thẳm và tím của bóng những cây lê, màu xanh lá cây và nâu của những thảm cỏ và vách đá trộn lẫn vào nhau, rồi một sự phối cảnh không có tận cùng của những mỏm đá và vách núi, mà chỉ có một khỏang cách xa vô hạn mới có thể làm chúng biến mất, nơi mà những ngọn núi tuyết sừng sững vươn lên. Mặt trời có lẽ đang lặn vào đâu đó giữa những đường nứt của các kẽ núi, và phản chiếu lại những ánh sáng lung linh trong nước. Một người hành khách nằm lấy tay tôi khi chúng tôi đi qua chân những ngọn đồi vươn lên cao ngất,những đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, nằm bên phải chúng tôi khi chúng tôi đi trên một con đường quanh co uốn khúc.
"Nhìn xem! Isten szek " –"Nơi ở của Chúa!" – và anh ta làm dấu thánh một cách cung kính.
Khi chúng tôi đi đến hết con đường, mặt trời đã lặn sâu phía sau, bóng đêm đang bắt đầu bao phủ mọi cảnh vật. Nổi bật lên trong cảnh hòang hôn là những đỉnh núi tuyết trắng, và chúng tôi được phản chiếu bởi một màu hồng thanh tú và mỏng manh. Chúng tôi có lẽ đã vượt qua Cszeks và Slovaks, với tất cả những vẻ đẹp của nó, nhưng phải chú ý rằng bệnh bướu cổ đang là một nỗi phiền muộn thường thấy nơi đây. Bên đường có rất nhiều cây ngôi mộ được cắm thập giá, và tất cả những bạn đồng hành của tôi đều làm dấu thánh khi chúng tôi đi qua chúng. Rải rác có những nông dân, nam và nữ, quỳ bên cạnh những ngôi mộ và thậm chí chẳng buồn quay lại khi chúng tôi đến gần, hầu như mọi giác quan của họ, cả tai và mắt, đều đang để ở một thế giới khác. Lại thêm nhiều điều mới mẻ với tôi. Ví dụ như những đám cỏ khô trên cây, rải rác những khóm cây bulô ẩm ướt, với những thân cây sáng như bạc với những chiếc lá xanh mỏng manh.
Bây giờ thì chúng tôi đang đi qua loại xe bò đặc biệt của những người nông dân, được thiết kế giống như hình đốt sống rắn, được tính tóan để có thể di chuyển được trên mọi địa hình. Và đây chắc chắn là những nhóm nông dân đang trên đường trở về nhà, những người Cszeck trong y phục trắng, những người Slovak trong những bộ quần áo da cừu sặc sỡ, mang trên mình một cây thương dài bằng kim loại với một cây rìu gắn ở đầu. Khi chiều xuống, trời trở lạnh, bóng đêm hòa lẩn thứ ánh sáng chạng vạng tạo nên một vẻ u ám trên những cây thông, sồi mọc xuyên qua thung lũng giữa những ngọn đồi, chúng tôi đang đi qua Con Đường, bóng đêm đang bắt đầu đầu cuộc chiến của mình chống lại nền tuyết trắng bao la. Có những lúc, khi con đường bị cắt ngang bởi những rừng thông thì chúng tôi giống như là bị cả một màn đêm phủ ụp xuống đầu, những thân cây trở thành những khối màu xám thấp thóang rải rác, tạo nên một cảm giác huyền bí và uy nghiêm lạ thường, khiến cho những suy nghĩ và cảm giác ghê sợ vào buổi chiều quay trở lại, khi hòang hôn buông xuống, mặt trời gần biến mất sau những đám mây ma quái cứ trôi không dứt qua vùng thung lũng Carpathian. Đôi khi những ngọn đồi trở nên quá dốc, nhưng đàn ngựa chỉ đi chậm lại dưới sự điều khiển vội vã của người đánh xe. Tôi muốn xuống xe và đi bộ giống như ở quê nhà, nhưng người đánh xe không đồng ý. "Không, không", anh ta bảo, "ông không thể đi bộ ở đây. Lũ chó rừng ở đây rất hung hãn." Và anh ta còn nói thêm, bằng một vẻ dịu dàng kiên quyết, với những nụ cười đồng tình của các hành khách còn lại khi anh ta liếc nhìn chung quanh – "Và ông sẽ có đủ những vấn đề để giải quyết trước khi ngủ đêm nay đấy." Người đánh xe chỉ dừng lại một lần duy nhất để thắp sáng ngọn đèn trên xe.
Khi bóng đêm lan dần, những người hành khách xem ra sôi nổi hơn, họ thay phiên nhau nói chuyện với người đánh xe, càng lúc càng dồn dập. Về phần mình, người đánh xe liên tục quất thẳng cánh ngọn roi của mình lên lũ ngựa. khuyến khích chúng bằng những tiếng hú man dại. Xuyên qua bóng đêm, tôi đã có thể nhìn thấy một dãi xám phía trên chúng tôi, nằm giữa những ngọn đồi. Những người hành khách cùng xe với tôi càng lúc càng tỏ ra bị kích thích. Cỗ xe điên khùng phóng đi với sự rung lắc khủng khiếp, và lắc lư như một con tàu giữa cơn bão lớn. Tôi phải cố bám chặt. Con đường đang dẩn chúng tôi lên một vùng cao hơn nữa, và chúng tôi xem như đang lơ lững giữa trời. Những vách núi càng lúc càng đến gần chúng tôi và có vẻ như sắp rơi xuống đầu tôi. Chúng tôi đã đến Borgo Pass. Nhiều hành khách lần lượt trao cho tôi những món quà nhỏ, họ ấn vào tay tôi với một sự tha thiết không cho phép từ chối. Đó là nhiều món đồ lạ lùng khác nhau, nhưng chúng đều gửi kèm một sự cầu mong tốt lành, những lời nói tốt đẹp, những lời chúc phúc, và tất cả đều gửi đến cho tôi cái dấu hiệu lạ lùng đầy kinh sợ mà tôi đã nhận thấy ở Bistriz – hai ngón tay bắt chéo hình chữ thập để bảo vệ chống lại con mắt của ma quỷ. Rồi liền đó, khi chúng tôi đang đơn độc giữa trời, người đánh xe nghiêng về phía trước, các hành khách chồm ra từ hai bên cửa xe, nhìn chăm chú vào bóng đêm với một vẻ bồn chồn. Rõ ràng là sắp sữa diển ra một điều gì đó rất kỳ lạ và ghê gớm, nhưng không một hành khách nào chịu trả lời những câu hỏi của tôi một cách rõ ràng. Trạng thái kích động này trôi qua khá lâu. Cuối cùng, con đường chúng tôi đang đi hướng sang phía Tây. Một đám mây đen cuồn cuộn phía trên, không khí trở nên ngột ngạt, nghe như có tiếng sấm đâu đây vọng về. Rặng núi đá này giống như chia khí quyển ra làm hai phần, và chúng tôi đang đi vào phần sấm sét của nó. Tôi đang ngắm nhìn chuyến hành trình của chính mình đi gặp bá tước. Mỗi khỏanh khắc trôi qua, tôi lại chờ đợi một tia sáng xuyên qua màn đêm, nhưng tất cả quanh tôi vẩn hòan tòan tăm tối. Rọi sáng trên đường đi chỉ là ngọn lửa bập bùng trên chiếc xe của chúng tôi, và sự nỗ lực tột cùng của những con ngựa kéo xe tìm đến những đám mây trắng trong lành. Chúng tôi bây giờ đã có thể nhìn thấy con đường trắng đầy cát phía trước chúng tôi, nhưng chẳng có dấu hiệu nào về một chiếc xe khác đang chờ đợi như trong thư hẹn. Những người hành khách ngả người ra phía sau với một vẻ hân hoan, xem ra họ đang chế giễu cuộc lỡ hẹn của tôi. Tôi đang suy tính xem mình nên làm gì thì người đánh xe nhìn quanh, nói với những hành khách khác rất khẽ, khiến tôi rất khó nghe "Còn gần một giờ nữa." Và quay về phía tôi, anh ta nói bằng một thứ tiếng Đức còn tệ hơn của tôi.
" Không có chiếc xe nào ở đây. Ông người Anh không nên chờ ở đây. Ông ta nên đến luôn Bukoniva và trở về đây ngày mai hoặc ngày tiếp theo, tốt hơn là ngày tiếp theo nữa." Trong khi anh ta nói, bầy ngựa chợt hí vang và khịt mũi với một vẻ hoang dại. Rồi, những người nông dân cùng thốt lên những tiếng kêu và đồng lọat làm dấu thánh, một cỗ xe với bốn ngựa xuất hiện phía sau chúng tôi và dừng lại bên cạnh cỗ xe của tôi. Tôi có thể nhìn thấy từ ánh đèn và qua những vệt chân chúng để lại, rằng đây là những con ngựa ô than tuyệt vời. Chúng được điều khiển bởi một người đàn